top of page

Những điều mẹ dạy con.

Đã cập nhật: 9 thg 3, 2022



Mẹ dạy con biết làm một người lương thiện

Hồi đó con còn học cấp 1, con đường phía sau trường thường hay có một bà lão bán đồng nát dắt xe đạp đi qua mỗi ngày. Bà có xe nhưng không thể ngồi lên mà đạp được, vì bà bị tật nguyền một bên cẳng chân và một bàn tay của bà cũng không còn lành lặn nữa. Bà lão vừa đi vừa hô những lời mà ngày nào đám học sinh chúng con cũng nghe rất rõ: “Aiiiiii, đồng nát, sắt vụn bán đê!!!”

Chúng con thấy bà vừa có cái chân đi cà nhắc, vừa ăn mặc rách rưới bẩn thỉu nên ngày nào chúng con cũng chỉ trỏ, trêu chọc và nhại lại những lời hô của bà.

Đến một ngày cuối tuần nọ, con được nghỉ ở nhà với mẹ, đột nhiên lại nghe có tiếng hô của bà lão bán đồng nát vang lên giữa buổi trưa tĩnh lặng nơi làng quê. Con liền theo thói quen mà nhại lại tiếng hô của bà. Mẹ liền nhận ra ngay thái độ cố ý muốn châm chọc bà lão trong giọng điệu của con, nhưng thay vì mắng mỏ, mẹ gọi con lại gần mà hỏi:

  • “Sao con lại nhại lời bà lão như vậy?”

  • “Vì bà ấy có cái dáng đi trông thật buồn cười mà ăn mặc thì trông cũng thật xấu xí mẹ ạ”, con chưa hiểu chuyện nên vẫn vừa trả lời mẹ, vừa cười khúc khích.

  • “Tôm à. Nếu con hiểu chuyện hơn một chút nữa, mẹ nghĩ con sẽ không dám hỗn với bà lão ấy như vậy nữa đâu.”

  • “Nghĩa là sao hở mẹ?”

  • “Bà lão ấy vốn rất khổ sở con à. Bà từng có một ông chồng thường xuyên uống say đến túy luý, sau đó ông ta sẽ về nhà đánh đập vợ con. Những nét xấu xí trên cơ thể bà lại do chính chồng bà gây ra. Giờ ông ta đã bỏ đi biệt tăm biệt tích bao nhiêu năm nay, để bà ở lại một mình chăm lo cho anh con trai. Con trai của bà học hành rất giỏi giang, mẹ tin rằng rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ khiến bà phải tự hào. Mẹ muốn Tôm của mẹ hãy noi theo những đức tính vượt khó của mẹ con nhà bà lão đó. Tôm còn nhỏ tuổi nên những chuyện thế này có thể con chưa hiểu hết được, nhưng giờ mẹ kể cho Tôm nghe để con tự suy nghĩ nhé. Con hãy suy nghĩ xem hành động của con đối với bà lão đó như vậy có phải là quá đáng và đáng xấu hổ hay không?”

Trước thái độ nghiêm túc và nét mặt buồn rầu đến khác lạ của mẹ, tâm trí non nớt của con ngày ấy dù chưa thể hiểu nổi một nửa câu chuyện mẹ kể, nhưng ít nhất con cũng đã biết được rằng hành động của con là không phải, và con đã khiến cho mẹ phải buồn lắm. Lúc ấy, con đã thực sự hối lỗi.

  • “Dạ vâng, con hiểu rồi mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ nhiều.”

  • “Ôi, Tôm yêu dấu của mẹ. Mẹ buồn nhưng không giận con đâu. Mẹ biết Tôm không bao giờ cố ý xấu. Từ giờ về sau, mỗi khi Tôm có suy nghĩ muốn nói xấu hay chê bai ai đó, mẹ muốn Tôm hãy đặt mình vào vị trí của người đó một chút con nhé.”


Mẹ dạy con biết làm người có trách nghiệm
  • “Mẹ đố Tôm một câu đố nhé.”

Mẹ đột nhiên lên tiếng khiến con tò mò ghê gớm:

  • “Dạ. Câu đố gì vậy hả mẹ?”

Mẹ cười tươi đầy vẻ ẩn ý:

  • “Con hãy suy nghĩ thật kỹ để trả lời mẹ nhé. Theo Tôm nghĩ thì bộ phận nào trên cơ thể người là quan trọng nhất?”

  • “Bộ phận nào là quan trọng nhất ý hở mẹ?”, con ngạc nhiên trước câu đố lạ lùng.

Nhìn nét mặt ngơ ra của con lúc đó, chắc hẳn mẹ phải thấy tức cười lắm.

  • “Đúng rồi. Bộ phận nào là quan trọng nhất nào?”

Thế rồi con đã cau mày mà suy nghĩ rất lâu. Lúc đầu thì con nghĩ biết đâu đây lại là một câu đố mẹo, mẹ cười trông đầy hàm ý thế kia cơ mà. Nhưng vì không tìm ra được điểm mẹo nào trong câu đố nên con đã cân nhắc thật kỹ mọi bộ phận và cơ quan trong cơ thể người mà con đã từng đọc được trong sách. Đến cuối cùng, con quyết định đưa ra câu trả lời của mình:

  • “Con biết rồi mẹ ạ. Bộ phận quan trọng nhất chính là trái tim ạ.”

  • “Ồ. Tại sao Tôm lại nghĩ bộ phận quan trọng nhất là trái tim nhỉ?”

  • “Dạ. Vì trái tim chính là biểu tượng cho tình yêu. Và mẹ luôn dạy con rằng con cần phải biết yêu thương mọi người ạ.”

Mẹ nghe xong thì liền cười thật to, sau đó mẹ kéo con ngồi lại gần sát bên mẹ. Lâu lắm rồi con chưa được thấy mẹ cười thành tiếng như vậy.

  • “Ôi, Tôm yêu dấu của mẹ. Con đang dần trở thành một chàng trai trưởng thành rồi đó.”

  • “Vậy con có trả lời đúng không hở mẹ?”

  • “Đúng chứ. Chỉ là câu trả lời của con có hơi khác so với câu trả lời của mẹ thôi.”

Câu nói của mẹ lại một lần nữa kích thích trí tò mò trẻ thơ của con.

  • “Vậy theo mẹ thì bộ phận nào mới là quan trọng nhất ạ?”

  • “Theo mẹ ý hả? Theo mẹ thì bộ phận quan trọng nhất, chính là bờ vai.”

  • “Ơ? Tại sao lại là bờ vai hả mẹ?”

  • “Rồi một ngày con sẽ hiểu ra thôi, chàng trai bé bỏng của mẹ. Ai cũng cần có một bờ vai, một điểm tựa để nương vào trong cuộc sống. Mẹ hy vọng vào một tương lai nơi mà Tôm sẽ trở thành bờ vai vững chắc để mẹ có thể dựa vào, như cái cách mà con đang dựa vào bờ vai của mẹ ngay lúc này đây.”

***

Hôm nay con đọc lại những trang nhật ký đã ố vàng của mẹ.

Những kí ức về những ngày còn được mẹ ôm vào lòng vẫn chỉ như ngày hôm qua, hay hôm kia là cùng.

Có những khi đối diện với mấy ngã ba trên đường đời, những lời mẹ dạy thuở ấu thơ vẫn luôn là kim la bàn chỉ lối cho con tiến bước.

Có những ngày mọi thứ đều như đêm đen tắm tối và nặng nề, một cuộc gọi cho mẹ là trong con lại tìm thấy bình yên.

Có những ngày công danh sự nghiệp sang trang mới đầy vẻ vang, con liền về khoe với mẹ đầu tiên. Để lại được mẹ ôm hôn, để lại được mẹ xoa đầu.

Dẫu cho thế gian thiên hạ có nói gì, con vẫn sẽ chọn được ở bên cạnh mẹ. 20 năm qua. Hôm nay. Ngày mai. Hay 20 năm nữa.

Chỉ ước sao cho mẹ vẫn sẽ được ở bên cạnh con.


Chấp bút: Tom.


1 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
Bài đăng: Blog2 Post
bottom of page