Em 20 tuổi, em học 20 điều

Nghe nói ý tưởng phải 80 vòng mới được duyệt nhưng thật ra là 81. Từ có ý tưởng đến hoàn thành cả chiến dịch là một quá trình dài đầy đau thương.
Có ý tưởng hay không bằng viết được cái ý tưởng đó ra thật hay.
Làm đúng đề bài là cả một nghệ thuật.
Đi vào đời sống chứ đừng đi vào viễn tưởng. Viết cho người bình thường đọc, không phải Copywriter hay CD.
Càng nhiều ý tưởng, khả năng đúng càng cao. Số lượng hơn chất lượng.
Nhìn ngắm vấn đề trước đã, đừng chăm chăm lao vào tiểu tiết. Đi từ ngoài vào trong. Đừng vì quá ham một kiểu chơi chữ hay một cái câu là lạ mà không nhận ra nó sai định hướng, văng ra khỏi idea đã thống nhất các bên.
Lập luận càng chắc, càng dễ bán. “Like your ideas but don’t fall in love with them”.
Thấy ý mình hay thì phải bảo vệ, ý bị giết thì hỏi cho rõ. Ngoan là bất lợi, biết chơi, biết cãi mới học được.
Dễ thương miếng. Khách hàng sẵn sàng brainstorm chung nếu thích đối mình.
Ngắn thôi, một ý thôi, bỏ được cái gì bỏ hết.
Nói ra vẫn dễ hơn viết ra.
Câu có ý rồi thì câu ngắn hoặc vần vè sẽ dễ bán nhất.
“Bớt giải quyết mâu thuẫn bằng email, em viết vậy chứ người ta đọc với cảm xúc khác. Bước qua nói chuyện đi em!”.
Mình lo chỉ 1, khách hàng lo tới 10. (Account dạy)
Khách hàng thích sáng tạo nữa, chữ không riêng gì agency. (Creative dạy)
Khách hàng có sai, mai cũng làm lại. (MD dạy!)
Còn lý là còn làm được. Vừa lái xe vừa khóc trong mưa không phải chỉ có trong phim.
Những thứ tưởng chừng nhảm nhí, lầy bựa, phi logic thật ra là tập hợp của những thứ cực logic. Mình thường chê những thứ mình chưa hiểu.
Không phải deadline giả là người ta nói dối nhưng người ta cũng cần có thời gian chuẩn bị của riêng mình.
Muốn nghe kĩ, phải tập nhịn nói.
10 nỗi đau thường thức
Mình viết không tốt như mình nghĩ, không giỏi tiếng Việt như mình tưởng.
Mình không viết ra được cái mình nghĩ trong đầu.
Viết ngắn thì không đủ ý. Đủ ý lại không êm tai. Êm tai lại không ngắn.
Chỉnh mãi vẫn không ra được kiểu nói phù hợp với đối tượng mình đang trò chuyện.
Chấp nhận bị sửa, bị la, thu cái tôi bé lại tí để hoàn thành công việc. Xong. Băn khoăn về cái tôi của mình.
Viết một đằng, người đọc hiểu một nẻo.
Viết ra một câu mọi người thích, trong lòng mình không thích.
Là người Việt, bị nói viết không giống tiếng Việt.
Sáng tạo ra cách nói và giọng điệu mới lạ, khác biệt đổi thủ. Bị bắt viết giống đối thủ.
Viết văn quảng cáo oải quá. Nhưng làm báo thì hơi mệt, viết văn thì hơi xa vời, đành…
Nếu đang có một trong những nỗi niềm trên, ta đang ở tuổi dậy thì câu chữ. Xấu xí, lạc lối, điên điên, mông lung… Cách duy nhất để đi qua là tiếp tục viết, không bị nó ghim gút.
Quá tập trung vào cái răng đau chỉ làm nó đau hơn.
Trích từ cuốn sách 90-20-30. 90 bài học vỡ lòng về ý tưởng và câu chữ. Tác giả sách Huỳnh Vĩnh Sơn.