Điều chúng ta thực sự mong muốn…
Vui lòng KHÔNG SAO CHÉP bài viết và tranh minh họa của mình.

Bạn có thể sẽ cần phải thử trải qua thật nhiều phong cách và lối sống trước khi, cuối cùng thì, tìm được một phiên bản thanh bình (quiet) cho bản thân.
Sự thật là hiếm có một ai vừa mới vào đời mà lại muốn bắt đầu ngay từ đây – một cuộc sống nơi mà bạn sẽ tắt đèn từ mười giờ và không mang theo gì khác vào phòng ngủ ngoài lòng biết ơn (gratitude) vì không hề có sự vụ nghiêm trọng nào xảy ra trong những giờ trước đó.
Trước tiên, bạn có lẽ sẽ muốn được bắt đầu với cuộc sống của danh vọng (fame) – nơi mà bạn có thể dễ dàng hình dung cảnh ai đó sẽ muốn chặn bạn lại, khi bạn đang lang thang trong siêu thị, để xin được chụp một kiểu ảnh, hoặc chen ngang vào bữa cà phê sáng của bạn để hỏi những câu như “Có phải anh là…?”, hay “Có phải chị góp mặt ở trong…?”.
Hoặc có lẽ, bạn sẽ bị quyến rũ bởi cuộc sống của những mối quan hệ hào nhoáng (melodramatic) – nơi mà bạn sẽ phải dành ra không ít năng lượng để duy trì những mối quan hệ không tên; nơi mà bạn sẽ không ngừng tự hỏi không rõ liệu họ có yêu mến bạn không, hay tất cả đều chỉ là tình cảm xuất phát từ một mình phía bạn; nơi mà bạn sẽ thường xuyên trải qua những cuộc chia tay chỉ sau vài tuần; nơi mà bạn có thể sẽ phải chặn những số điện thoại hằng ngày khẩn khoản cầu xin bạn quay lại với họ, rằng họ thực sự không hề cố ý muốn làm bạn phật lòng, rằng họ sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của bạn, chỉ cần bạn, làm ơn, trở về bên cạnh họ.
Mỗi chúng ta đều sẽ phải trải qua rất nhiều – cả đắng cay và ngọt bùi – trước khi ta có thể chấp nhận một phiên bản nào đó của hai chữ “tầm thường” (ordinariness) và tìm thấy hạnh phúc nơi những điều kỳ diệu giản dị (casual magic) mà nó mang lại.
Ấy là trước khi bạn có thể yêu sâu sắc một ngày mà bạn gần như không có gì cần làm, ngoài việc dậy sớm, cho chú cún cưng ăn sáng, tập thể dục, tắm, ngâm đôi ba bài thơ, trả lời một vài email, ghé thăm bảo tàng để chiêm ngưỡng một bộ sưu tập mặt nạ quý hiếm từ Châu Phi, mua vài lát bánh mì, rồi rán hai quả trứng để ăn kèm với bữa trưa.
Ấy là khi bạn biết cách bảo vệ cuộc sống bình yên đó, một cách mãnh liệt (nếu cần thiết), trước bất kỳ ai và bất kỳ thứ gì dám mạo phạm vào thành tích khó đạt được này.
Ấy là khi, bạn có lẽ sẽ không còn mấy quan tâm tới lời mời tham gia những chuyến du ngoạn rắc rối hoặc những bữa tiệc rườm rà đầy lo âu; tới những tờ báo nhăm nhăm muốn xin ý kiến của bạn về tình hình thị trường khởi nghiệp hoặc cảm nghĩ của bạn về một thứ công nghệ mới; tới những yêu cầu từ người hâm mộ muốn bạn sớm phát hành một album mới hoặc một bộ phim mới.
Ấy là khi bạn đã biết cái giá phải trả nếu bạn dám một lần nữa “bước vào đời” trong khi ở hiện tại bạn đã có đủ nhiều để mất.
Sẽ cần tới rất nhiều sự tự tin để một cá nhân có thể từ bỏ ham muốn được trở nên “đặc biệt”.
Sẽ cần tới rất nhiều lòng tốt được một cá nhân tự dành cho bản thân để cắt đứt dòng chảy của cái khao khát muốn có được nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Và một cá nhân, theo lẽ thường tình, có lẽ cũng sẽ cần phải trải nghiệm hầu hết mọi thứ trong cuộc đời này trước khi nhận ra rằng, đến cuối cùng, sự bình yên (calm) mới là thứ chúng ta đã luôn thực sự mong muốn.
“Keep Moving Forward”
Chấp bút và minh họa: Tom.